Nỗi Đau Bốn Mươi Năm Một ngày chung một niềm đau Là ngày đất nước nhuộm màu tang thương Ai gieo hạt giống đau thương Lên trên khắp nẻo quê hương điêu tàn Một ngày Lịch sử sang trang Lòng đau cắt ruột bao hàng lệ rơi Đâu còn mộng ước đôi mươi Đâu còn lý tưởng một đời dọc ngang
Một ngày buông súng tan hàng Anh hùng tử tiết bàng hoàng nỗi ai Kẻ say chiến thắng giương oai Bắt người hàng tướng khổ sai trên ngàn Gia đình lay lắt lầm than Hết thời kiêu dũng mộng tàn từ nay Mịt mù mây khói thiên nhai Có người thiếu phụ đan hoài nhớ thương
Người đi lao khổ nghìn phương Để người ở lại gió sương những ngày Trẻ thơ nào biết tương lai Lang thang khắp nẻo chưa đầy bữa ăn Trường xưa chữ nghĩa còn chăng Gia đình êm ấm bỗng dưng chia lìa Ai làm đói khổ quê ta Ai gây bao nỗi xót xa muôn vàn Bao giờ cho hết tham quan Bao giờ cho hết lời than dân lành
Đau lòng đất mẹ nghìn năm Chia năm xẽ bảy túi tham chưa đầy Đau lòng tuổi trẻ hôm nay Tiếng oan dậy đất đọa đày lao lung Đau nầy là nỗi đau chung Đành lòng bỏ xứ muôn trùng từ ly Một lần cất bước ra đi Mong ngày lấy lại những gì quê hương Vẫn còn mang nỗi nhớ thương Vẫn còn nợ nước vấn vương trong lòng Chẳng quên dòng máu Lạc Hồng Giấc mơ ngày ấy hao mòn tuổi xuân
Quê người những bước gian truân Quê nhà đã mấy mươi năm cơ hàn Còn đâu một dải giang san Còn đâu một ải Nam Quan biên thùy Mấy nghìn năm Sử khắc ghi Mất lần Hải đảo còn chi sơn hà Ai làm cho nước Nam ta Bao niềm bi hận dâng cao ngất trời
Rồi đây xương trắng quê người Bốn mươi năm ấy ngậm ngùi cố hương Đã tàn phai một tấm lòng Chỉ còn trông đợi hoài mong có ngày Những người tuổi trẻ hôm nay Viết lên trang Sử, một ngày quang vinh. Thu Chi Lệ / Tháng Tư 2015
Bốn mươi năm đời ta vẫn thế
Bốn mươi năm đời ta vẫn thế
Cũng buồn vui trong thế sự an bày
Bốn mươi năm rỏ lòng bao chuyện kể
Gánh rao hàng trĩu nặng gíó heo may
Ở trời Tây hay trời Đông đối mặt
Phố đâu còn một thuở dáng thân quen
Đâu ai biết tâm tình người bỏ xứ
Vẫn nợ hồn tử sĩ tháng tư đen
Lúc nhìn lại thấy rời xa quá khứ
Tưởng rằng quên dạt nắng đổ bồi hồi
Tuổi ấu thơ thẫn thờ không theo bước
Một đời người, dạt nước lục bình trôi
Bốn mươi năm đời ta vẫn thế
Vẫn nụ cười khổ nạn cỏng sau lưng
Ở hai nơi hai mối tình chấp nối
Cũng đều nhau nửa nghiệp dốc lưng chừng
Bốn mươi năm đời ta vẫn thế
Thế thì thôi đổi cả thể vuông tròn
Mai sau em có giữ hồn năm cũ
Chia lại dùm tôi duyên phận nước non Hoài Ziang Duy Trang Nhà Khăn Vàng 973 Sưu tầm