Nhớ Cung Đàn Xưa
Cung đàn xưa văng vẳng chiều buôn,
Gợi nhớ trong ta thoáng buồn vươn,
Với những tháng năm đầy kỷ niệm,
Nốt trầm sầu réo rắt niềm riêng
Khói thuốc quyện bay cùng nỗi nhớ.
Khúc nhạc buồn nặng trĩu ưu tư,
Tuổi xanh thoáng qua, đầu bạc trắng.
Dòng đời trôi nỗi lạc về đâu,
Một chút suy tư vạn nỗi sầu,
Bên ly rượu cay hồn lạc lối,
Cung đàn rung nhẹ khúc tình xưa,
Chiều thiêu nắng lần anh mơ ước,
Em đến chơi; quên đi tình sầu,
Đường về đành lạc mất lối cũ,
Bởi tiếng đàn trầm khúc nhạc ru,
Cùng đưa nhau vào chốn mộng mị.
Mặc cho thế cuộc có xoay vần.
Hay dòng đời trôi nỗi chốn nao
Cung đàn xưa vẫn giọng trầm buồn,
Điệu ru người, về với yêu thương.
Trương Truyền 434 |