Chiến Sĩ – Tranh: Thanh Châu
người chiến sĩ ấy
không một cấp bậc huy chương
vẫn lặng thầm bền bỉ
thường trực có mặt trung kiên nơi vị trí
sừng sững giữa tiền đồn phòng thủ đã chọn của riêng mình
và bắn cho đến hết những viên đạn chữ
từ tận cùng trí óc trái tim thẳng về phía địch thù
vô hình vây bủa người
chiến sĩ ấy không đợi chờ một tán thưởng tuyên dương
thanh thản gác bút bỏ lại bên đường
những trang sách trải dài chưa đủ thay cho mảnh da ngựa
quặn thắt ly khách quê người
nấm mồ cô đơn sớm chiều nỗi buồn viễn xứ
bao tháng ngày ngóng ngõi cố quận vời trông
canh cánh niềm đau vụn vỡ
thôi này đây ánh mắt ấy buổi nào và môi cười ngập đầy tin yêu rạng rỡ
sẽ còn giữa muôn trùng thương nhớ
mãi trong tâm tưởng bạn hữu anh em
mênh mang ngày vĩnh biệt.
ngọc tự