Vài triệu bỏ gới ngân hàng
Chẳng ai biết được tôi giàu hay sang
Chỉ cần có một vài ngàn
Sửa sang sắc đẹp biết tôi có tiền
Vui lên sống trọn kiếp người
Chổ nào chẳng đẹp, kiếm thày sửa ngay
Ai thời cũng biết cuộc đời
Các anh ham sắc , chúng em mê Tiền
Vì vậy em sửa anh mê
Chơi luôn chổ ấy ,anh vào Hổng Ra Minh Tâm Trang Đức Nguyễn 412
“Vợ Giả”/ Kim Lê
Đàn ông có nhiều kiểu khổ vì vợ. Có người khổ vì vợ dữ, có người khổ vì vợ ghen, có người khổ vì vợ xấu. Vợ đẹp quá cũng khổ luôn (vì suốt ngày ngay ngáy lo ghen cứ nghĩ rằng "vợ đẹp là vợ của người ta" mà ông bà ta ngày xưa đã từng nói). Nhưng không biết có ông nào khổ cái kiểu kỳ cục giống như tôi không ?
Khổ vì, trời ơi , vợ…“giả” !!!
Nghe đến đây, chắc nhiều ông nghĩ: “Chắc bà vợ cha này sống giả tạo lắm?” Không phải như vậy đâu. Tính vợ tôi rất thật thà, dễ thương. Tôi nói “vợ giả” nghĩa là trên người vợ tôi, đồ… giả nhiều hơn đồ thật!
Cách nay 10 năm, lúc mới lấy nhau, vợ tôi là một phụ nữ bình thường, không đẹp cũng không xấu. Một ngày đẹp trời, chẳng hiểu nghe lời ai xúi dại, cô ấy đi sửa mũi với cái lý do hết sức dễ thương:
– “Em đẹp thì anh hưởng chứ ai hưởng vào đây ?”
Tôi không chịu thì cô ấy nhăn nhó, giận hờn đủ kiểu. Cuối cùng, tôi cũng phải xuôi theo.
Ai ngờ, sửa một lần rồi cô ấy đâm ra nghiện luôn. Từ đó, vợ tôi trở thành khách quen của nhiều thẩm mỹ viện trong thành phố. Có cái mũi mà cô ấy sửa đi sửa lại mấy lần. Hết mũi thì tới bơm môi, căng da mặt, độn cằm, hút mỡ bụng…
Mà mỗi lần cô ấy sửa đâu có rẻ, bèo bèo cũng vài ngàn đô, còn mắc thì cả chục ngàn. Nếu giờ mà đếm đồ trên người cô ấy để tính tiền, chắc đủ để hai vợ chồng tôi xây thêm một căn nhà mới. Tốn tiền thật ra cũng không quan trọng lắm. Nỗi đau khổ của tôi là càng ngày càng nhìn không ra vợ mình nữa mới chết. Cứ chiều chiều đi làm về, tôi nhìn ngơ ngẩn người phụ nữ đang tồn tại trong nhà, đang nấu cơm cho mình ăn mà chẳng biết đấy là ai. Nhiều lúc nửa khuya thức giấc, mở mắt thấy cô ấy ngủ quay mặt vào tôi, tôi giật mình, tưởng mình… ngủ lộn nhà.
Nỗi khổ lớn nhất của tôi là vợ tôi giờ đây lúc nào cũng như có như dán lên người một cái nhãn tổ bố:
“Hàng dễ vỡ, xin nhẹ tay!”
Vui vui nhéo mũi cô ấy, cô ấy la làng:
– “Trời, sụp bây giờ.”
Hôn môi, cô ấy đẩy ra kịch liệt:
– “Đừng anh, xẹp bây giờ, em mới bơm.”
Tôi nhớ hồi xưa có đọc đâu đó câu chuyện thần thoại, đại khái có ông vua bị thần thánh phạt, đụng tay vô cái gì cũng thành vàng, kể cả đồ ăn thức uống. Tôi giờ này cũng vậy, nhìn được mà “ăn…” hổng được. Đồ này, hàng mẫu, chắc là đồ chỉ để nhìn, để… cúng thôi.
Còn nữa, tôi nghe nói mấy cái vụ sửa sang như thế dễ mau xuống cấp lắm. Tôi coi trên mạng, thấy mấy tấm hình chụp các bà hình dạng “hồi trẻ sửa phà phà, về già bị xuống cấp thê thảm,” làm tôi giật mình thon thót. Nghĩ tới cảnh tương lai vợ mình như vậy, tôi lo quá. Không biết có ông chồng nào cùng cảnh khổ giống như tôi không trời ơi?